Song Nhã – Thơ “Một Tháng Tư Đen”

MỘT THÁNG TƯ ĐEN

Bao năm rồi ta hoài vọng cố hương.
Tìm chốn cũ nhớ phố phường bạc phếch!
Ngỡ người đi chưa là dấu chấm hết?
Cúi mặt buồn nhìn non nước điêu linh!

Đợi chi nữa…thế giới đang trở mình?
Cờ DANH DỰ mãi vàng trong gan ruột.
Ta vẫn đi chẳng cậy ai thắp đuốc,
Hãy tự mình TRÁCH NHIỆM với non sông.

Hãy xứng danh là con cháu tiên rồng.
Cho TỔ QUỐC cờ vàng luôn quật khởi.
Niềm hy vọng cho ngày sau đổi mới!
Tháng Tư về khắc khoải nhìn quê hương!

Lòng bùi ngùi thắp lên một nén hương!
Thương cố quận mà đành lòng xa xứ.
Ôi thuyền nhân lênh đênh trong bức tử!
Những xác người trôi dạt giữa biển khơi.

Lại một tháng Tư xót xa Người ơi!
Tình huynh đệ gói trọn đời viễn xứ.
Nén đau thương giấu vào trang lịch sử.
Sài Gòn đâu ngày tháng cứ xa dần?

Lại một tháng tư tỏ lòng tri ân!
Cho người lính bỏ mình vì đất tổ.
Cho người Việt lưu vong đã quá cố.
Ngậm ngùi thương kiếp sống cho tha nhân!

Cố hương ơi ngày tháng cũ xa dần!
Con khấn nguyện lời cầu kinh vọng quốc!
Cờ vàng bay, bài quốc ca quen thuộc.
Giục ta về xây dựng lại Việt Nam!
SongNhã.