Huỳnh Công Ánh (Thơ): Ta Về

Ta về chẳng có ai đưa đón

Đá lăn, lá rụng, suối reo chào

Vóc nước ân tình mềm phế phủ

Bóng cả, rừng che bước lao đao

 

Ta về chẳng biết về đâu nữa

Về hay đi cùng nghĩa như nhau

Huống hồ móng dạt, thân ngã ngựa

Mộng thực lao xao, vũng đục ngầu

 

Ta về vụt ngang qua làng cũ

Gai ốc rờn lên, nổi khắp mình

Mẹ già, em nhỏ say giấc ngủ

Ruột thắt quặn đau tựa dao đâm

 

Ta về ao ước về bên mẹ

Kể chuyện lao lung, chuyện nhớ nhà

Hiếu đễ sao đây, đời bóng xế

Thân Mẹ gầy theo nỗi xót xa

 

Ta về an ủi đàn em nhỏ

Tuổi thơ khao khát được đến trường

Nhà dột, cột xiêu, không tiền chợ

Cơm muối, canh chan nỗi tai ương

 

Ta về ôm ước mơ hư ảo

Chui nhủi tấm thân trốn lao tù

Làm sao dám lại thăm làng cũ

Thăm mẹ, thăm em cầm bằng như….

 

Ta về sương điểm rần mi mắt

Tóc dựng cao hơn chiếc bóng mờ

Lòng bỗng bồi hồi run từng chặp

Nhớ nhà, thương mẹ, xót em thơ

 

Tàu lửa, bánh lăn khô kỳ cụp

Nghiến rần đau nỗi xót xa ta

Ngơ ngẩn cúi đầu qua nơi cũ

Mẹ ơi, thương con xin thứ tha

 

Ta về như bóng ma trốn quỷ

Lấm lét từ người đến tủy xương

Thấy cũng đâu đâu toàn gươm giáo

Truy sát, bủa vây kẻ thoát xiềng

 

Ta về cởi trói ta một kiếp

Thoáng chốc ngây thơ lỡ cúi đầu

Bè bạn như ta đều lũ lượt

Rớt tận cùng hố tủi nhục sâu

 

Ta về cùng bóng mây che nước

Bỗng thấy mong manh một kiếp người

Mây lang thang mãi không dừng được

Đành buông, ôm một mối sầu rơi

 

Ta về chấp chới như tia chớp

Thoáng chốc nơi này, thoắt nơi kia

Tránh con mắt đời truy lùng bắt

Ta như sương phơi bụi, nằm bờ

 

Ta về lấm lét nhìn qua cửa

Nhìn dáng người thân sống lao xao

Thương quá lất lây đàn con nhỏ

Tuổi thơ buồn theo vận nước lao đao

 

Ta về sao giống như tên trộm

Lén thuổng bóng hình những người thân

Lấm lét từng khuya nhìn cửa sổ

Quờ quạng mơ tay bắt, mặt mừng

 

Ta về cát bụi tàn năm tháng

Cây lá ngại ngùng theo gió lay

Cánh chim xoải mãi trùng dương lộng

Chơi vơi giữa cõi trầm luân này

 

Ta về gởi nỗi mừng theo lệ

Ràn rụa hồn ai thấm mắt sâu

Ân tình ai dấu ngàn đêm lẻ

Ngàn năm chờ đợi phút gặp nhau

 

Ta về gõ bóng hoàng hôn khuất

Cánh cửa nhân quần hẹn mở toang

Đôi chân nặng nghìn cân u uất

Bước điêu linh tìm phút sống còn

 

Ta về năm tháng theo sau khóc

Tiếc tuổi thanh xuân oan nghiệt rơi

Thương nụ hồng phơi khô ánh mắt

Trăng tà nghiêng, nghiền nát nụ cười

 

Ta về gỡ nút đời buộc thắt

Hong nỗi niềm khô theo tiếng ca

Thả niềm tin thênh thang cùng khắp

Hương tin yêu thơm cõi ta bà

 

Ta về chẳng ai về theo với

Để lẻ loi ta gào thét giữa rừng

Con sóc lanh chanh, đuôi vẫy vẫy

Hé răng gởi tặng một nỗi mừng

 

Ta về dớn dác rần xương sống

Người đợi lo âu đến vạn lần

Từng khuya héo hắt gầy cơn mộng

Áo sờn bâu, bạc sắc thanh tân

 

Ta về dạm hỏi cây tre miễu

Gió thẹn thùng khô còn đong đưa

Rễ cây đa lần mò khờ khạo

Xanh dờn, rêu phủ mái đền xưa

 

Ta về nhìn nước con đê cũ

Thẹn ngắm bờ lau sậy lưa thưa

Con cá lạc bầy rong lữ thứ

Đáy nước lập lờ ánh sao thưa

 

Ta về oằn gánh ơn cùng nghĩa

Ghi khúc thơ đề tiếng cảm ơn

Cho dẫu đời này và sau nữa

Hình ảnh ân nhân mãi trong hồn

 

Ta về bằng đôi chân rướm máu

Bằng đôi tay thừa thãi, vịn âu lo

Bằng thân xác năm năm dài lơ láo

Bằng trái tim khao khát tự do

 

Ta về ghi sổ từng lần nợ

Nghìn trang đầy, nợ vẫn chưa thôi

Làm sao một đời ta trả hết

Thầm xin thêm nữa muôn kiếp sau

 

Ta về với hiên sau, cửa trước

Bóng ai thấp thoáng tháng năm chờ

Cảm ơn em đã miệt mài đợi

Bước chân về thấp thoáng trong mơ

 

Ta về soi mặt trên vũng nước

Tóc thuở chưa phai, da chưa nhàu

Khóe mắt thâm u, hồn say khướt

Lầm lì, kiêu hãnh mỉm trên môi

 

Ta về ghi tạc tình nhân thế

Liên lụy, nguy nan vẫn không sờn

Cúi đầu suy niệm lòng cao cả

Thi ân chẳng hề cần trả ân

 

Ta về nhìn ngược vào tâm thức

Hằng hà sao số lượng đất trời

Ơn em, ơn người ta đã gặp

Đâu đây lung linh ánh hồng tươi

 

Ta về “cắn cỏ ngậm vành” suốt

Nửa kiếp này và muôn kiếp sau

Những bàn tay ấm che trời rộng

Bản vẽ tuyệt vời chấm phá đời nhau

 

Ta về gom cả kho thù hận

Chôn lấp yên vào đáy mộ sâu

Cho đồng lúa chín, hoa thơm ngát

Rộn tiếng trẻ thơ ròn rã cười

 

Ta về lang thang đầu đường, xó chợ

Ước được nắm nhang vái Tổ Tiên

Tìm trang giấy đề thơ tặng vợ

Ngoài tầm tay dù chỉ ước mơ hiền

 

Ta về lan man niềm hy vọng

Đưa hai tay cao réo gọi đời

Bằng óc tim mình khua chiêng, gióng trống

Người đừng làm ngơ, bất hạnh dân tộc tôi

 

Ta về thơ ấm, bàn tay lạnh

Nắm trọn đời mình, ấp ủ niềm mơ

Chân tự bước, ngẩng đầu kiêu hãnh

Thương mẹ Việt Nam, mẹ Âu Cơ

 

Ta về dạt tuốt bên kia biển

Xa khuất mả mồ, làng nước xót xa đau

Rốt cùng mãi là cánh chim bạt gió

Về hay đi, đâu khác nghĩa gì nhau