Ta đi không thoát cầm bằng chết
Sanh tử như nhau có sá gì
Sống chốn xiềng gông, đời lê lết
Cam tâm cúi đầu, sống để chi?
Ta đi bóng hãi hùng vây bủa
Ngỡ riết sau lưng kẻ đuổi tìm
Đá xát, rừng gai đâm máu ứa
Chân đờ đẫn chạy, chạy như điên
Ngày trông đêm, đêm trông ngày đến
Chẳng biết là ai, ai là mình
Thần kinh tế bào cùng tê điếng
Hớt hãi đầy, thân xác nhẹ tênh
Ta đi hòng thoát truông xiềng xích
Đếm giá tự do đến mấy ngần
Chẳng may rơi lại vào tay giặc
Hồn phách cười, ung dung ra khỏi thân
Ta đi nghe rộn ràng phế phủ
Tim máu cuồng dâng nỗi nhớ nhà
Áo phơi người đợi bên bờ dậu
Gió dập dồn, hong nỗi thiết tha
Ta đi thỏa lòng nhau chờ đợi
Năm năm dâu bể, đất trời nghiêng
Ta đi quyết không hề sợ hãi
Dẫu có tan thây giữa dốc triền
Ta đi hòng thoát đời nguy khốn
Thỏa nỗi niềm khao khát tự do
Khóc hận buồn bay theo gió lộng
Nhân gian chung một nỗi niềm mơ
Vách cũ, hiên xưa xiêu vẹo cũng
Cố vươn vai đứng giữa đất trời
Như lòng ai ngập xanh hy vọng
Như biển không hề ngại đầy vơi
Ao ước dẫu một giờ xum họp
Cho dù thất bại máu xương phơi
Lòng quyết tháo xiềng gông tù ngục
Ngại chi bước lên đoạn đầu đài
Ta cười át tiếng gầm ma quỷ
Còn có âm vang mãi ngàn sau
Ta gom hết giọt mồ hôi lại
Nung thành núi cao, ngẩng cao đầu
Tay gầy guộc vung thành báu kiếm
Chém khiếp nhược ta, chém thấp hèn
Chém bỏ chần chừ khi trốn chạy
Bước về hòng thắp ngọn đèn lên
Ta đi hẹn sẽ quay đầu lại
Điểm mặt gian tà, xóa dối gian
Lời thề kiên gan ghi khắc mãi
Bạn thù chia phân rõ đá vàng
Ta đi trốn biệt lần lầm lỗi
Ngây thơ vác xác vào tả tơi
Bước ruổi rong oằn nỗi niềm tự hối
Nỗi nguy nan hằng mong phút thảnh thơi
Năm tháng chưa thôi, đời chưa tận
U uẩn tháng ngày đôi mắt sâu
Đâu nỡ cam đành nhục, hèn, lận đận
Sống bao lâu mà bôi mặt cúi đầu
Mang rải oan khiên bay cùng khắp
Mở mắt nhân gian, nhận diện tội đồ
Vọng tiếng chuông lay động người ngoảnh mặt
Hiểu nghĩa yêu thương, hạnh phúc, niềm mơ
Ta đi gai ốc rờn chân tóc
Đá sỏi tan theo tháng năm buồn
Đói đến bụng khô, khô lệ khóc
Còn chăng đồng vọng gió reo suông
Ngước cổ hỏi trời xanh có thấu
Nỗi lo sâu tận đến ngàn năm
Súng đạn, giáo gươm nào ngăn dấu
Chân trần rướm máu, sỏi đá lăn
Tóc thuở ba mươi xanh dựng ngược
Tim đập liên hồi, rừng lá lay
Chân rời rã quỵ, đầu ta bước
Cơ hồ có cánh lướt như bay
Ta đi bằng hữu đang mê mệt
Giấc ngủ xiềng gông đến bao giờ
Thật hay chiêm bao thời oan nghiệt?
Kẻ sống đọa đày, người chết như mơ
Vĩnh biệt những đồng trơ, sông cạn
Vũng, khe soi mặt sạm tội tù
Bộ xương biết đi “vinh quang lao động”
Những tiếng thở dài, dài hơn thiên thu
Vĩnh biệt lời phê bình, kiểm điểm
Tâm trui ngang đóm mắt điêu tàn
Đốt cháy nghi ngờ lòng nhân thế
Hồn xác ngại về nấm mộ hoang
Vĩnh biệt em, người con gái nhỏ
Trái tim ngây thơ gởi kẻ đọa đày
Tội nghiệp ta cả đời mang nợ
Tội cuộc tình buồn theo giấc mơ bay
Vĩnh biệt âm ma rờn tiếng kẻng
Tai mừng, mắt sáng chạm củ khoai
Vĩnh biệt chiều về buồng giam lạnh
Tiếng khóa phòng khô rợn cả người
Vĩnh biệt lời ca nghèn nghẹn đói
Mua vui đồng cảnh, giỗ giấc buồn
Độ lượng nhịn, chia từng hạt muối
Ngậm nghe vị muối ngọt như đường
Vĩnh biệt cây đàn thùng tự chế
Bỏ đàn, đau tựa bỏ tình quân
Đàn hát cho người, cho ta khi quạnh quẽ
Đàn như có hồn, quấn quít bâng khuâng
Vĩnh biệt những bạn tù đã khuất
Chẳng nhang, chẳng khói, chẳng nấm mồ
Xương trắng, máu khô còn vưởng vất
Lời ta cúi chào gửi hư vô
Ta đi dạt cánh chim trời bão
Thương người ở lại cõi nước dâng
Năm năm bì bõm, thân lơ láo
Thầm đếm khổ đau ô nhục mấy ngần
Đi tìm lục lại thời gian đó
Không điểm nhân gian, kiếm chính mình
Càng đi, càng nhận mình thêm rõ
Mình chẳng là gì, đâu ngại tử sinh
Ta đi lan man về phố cũ
Người đi đâu phải khổ mình ên
Kẻ đợi trăng tà khuya giấc ngủ
Chập chờn ai đợi, đợi từng đêm
Trách ta tên người không nhớ rõ
Bia gỗ, rừng xưa khắc liền tay
Mà cả tên mình không nhớ nữa
Thì trách nhau chi cõi đau này
Khóc người, ta khóc thương nòi giống
Âu Lạc ngậm ngùi xuống biển, lên non
Nghìn năm loay hoay nồi da xáo thịt
Oan nghiệt điêu linh, lòng mẹ héo hon
Vĩnh biệt rừng thâm u, núi yểm
Vĩnh biệt xương tàn, heo hút mộ bia
Vĩnh biệt đoàn tù bủa vây hóc hiểm
Vĩnh biệt ta thoát kiếp cổ sơ